Thứ Ba, 18 tháng 8, 2009

Thằng bạn trời đánh của tôi ( 3 )



Apr 24, '09 6:19 PM
for everyone

 
      Hắn không có năng khiếu trong việc mua bán. Bao giờ hắn cũng mua với giá đắt nhất và bán với giá bèo nhất, có khi cho không như cái xe Su trăm năm của hắn vậy. Vậy mà có lúc ông già hắn tính cho hắn xuống chợ trời buôn bán. Cái ngữ hắn thì chỉ chừng một tuần là vỡ nợ. Khi bán cho ai cái món gì hắn kể tội món đồ không tiếc lời. Hỏi hắn sao ngu thế thì hắn bảo : “Để sau này có gì nó khỏi mắng vốn”. Cái thời còn bao cấp hắn mua được bộ đồ con nít hí hửng mang về khoe vợ. Hắn đã cẩn thận nói giảm giá xuống còn một nữa mà hoá ra vẫn bị hớ. Hắn chặc lưỡi :”Lâu lâu mua cho con bộ đồ, hớ chút thì sao đâu mà mấy bà làm um lên. Đúng là…đàn bà”
       Cái món hắn bán thường xuyên nhất là chữ nghĩa. Hắn chẳng bao giờ tham khảo giá thị trường . Ai đời cách đây gần chục năm tôi thấy hắn dạy kèm 300 ngàn một em một tháng, hai em hay ba em hắn cũng lấy giá đó. Hắn bảo :”Thì tao cũng nói nhiêu đó thôi, có khi dạy nhiều đứa tao còn khoẻ hơn vì tụi nó thay phiên nhau đọc nhiều hơn, tao chỉ ngồi nghe không thôi mà” . Đến bây giờ lại thấy hắn vẫn lấy giá đó, mặc dù mọi thứ đã lên biết bao nhiêu lần. Khi nghe kể người này người kia dạy năm trăm, một triệu một tháng hắn tròn mắt ngạc nhiên lẩm bẩm :” Nó dạy cái quái gì mà lấy nhiều tiền thế nhỉ ?”. Rồi hắn bảo :”Thôi đi, tao lấy rẻ rẻ để có gì khỏi áy náy. Lấy nhiều quá mà dạy không ra sao chúng chửi cho. Ăn ít mà ban đêm ngủ ngon giấc hơn”. 
       Cũng có lần hắn “chặt chém” một nhỏ học trò tới bến. Số là nhỏ này đang học với hắn cùng hai đứa nữa, mỗi đứa một trăm, vị chi là ba trăm. Đúng y biểu giá của hắn đấy. Bỗng có hai đứa xin nghỉ vì lý do riêng, nhỏ còn lại muốn học nhưng chịu ba trăm học phí không nổi. Hắn bảo :” Cứ học đi, thầy cũng đang rảnh mà. Sau này ra trường làm ra tiền trả thầy sau cũng được”. Vậy là hắn dạy con nhỏ với giá không tưởng : một trăm ngàn, cái giá của những lớp đại trà năm ba chục người. Bẵng đi mấy năm sau con nhỏ ra trường về Sở Tài chánh, không biết lương cao thế nào mà trông khá hẳn ra, tết nhất ghé thăm hắn chúc tết, quà cáp thầy đều đều. Một hôm con bé đến đợt thi công chức, hớt ha hớt hãi chạy lại xin thầy luyện cho một tháng để dự thi. Hắn cười bảo :” À! Tới lúc trả nợ rồi nhen em. Trông mày dạo này mập mạp nhỉ. Làm thịt được đây. Một tháng hả? Hai triệu!”. Con nhỏ cười cười bảo thầy dạo này dao bén thế, chả bù hồi trước. Học hết tháng con nhỏ đưa hắn cái phong bì. Có bao giờ hắn đếm tiền trước mặt học trò đâu. Khi con nhỏ về hắn mở phong bì ra : năm triệu. Có thế mà hắn phân vân cả ngày. Chiều hắn kêu tôi đi nhậu, huênh hoang bảo :”Mày thấy tao đầu tư ác chưa. Phải biết nhịn miếng nhỏ mới có miếng lớn mà nhai chứ”. Rồi hắn lại phân vân :”Con nhỏ làm gì mà mau giàu thế? Liệu có tham ô không nhỉ? Mới tí tuổi đầu mà đi vào con đường đó thì hỏng”
 Lại có lần hắn được một bà giám đốc một công ty xây dựng lớn mời dạy. Hỏi hắn học phí bao nhiêu hắn nói “ Năm trăm!”. Chiều hôm đó hắn lại kêu tôi đi nhậu để chia xẻ sự quê độ của hắn. “ Tao thấy công ty bề thế quá nên nâng thêm hai trăm, với lại tao phải vác xác đến công ty dạy chứ đâu phải ngồi nhà dạy. Vậy mà khi tao nói giá bả hỏi “Năm trăm hả?” coi bộ ngạc nhiên dữ. Mẹ khỉ! Giàu thế mà kẹo kinh”. Hắn bực quá tính không dạy nữa làm tôi phải can gián mãi. Hôm sau dạy ngay bữa đầu tiên hắn nhận ngay phong bì lương một triệu. Hắn vẫn ngỡ bà này đưa luôn 2 tháng cho tiện việc sổ sách. Đầu tháng sau lại nhận một triệu nữa. À! Lúc ấy hắn mới ngộ ra là khi bà ấy hỏi” năm trăm hả” là bả ngạc nhiên rằng sao mà rẻ thế. Hắn là giáo viên của một trung tâm ngoại ngữ lớn chứ đâu phải loại làng nhàng. Thế! Nâng giá lên mà vẫn bị hớ.
       Hắn chưa từng xây được một căn nhà nào, nhưng đã từng bán tới năm cái. Đi giang hồ đây đó, thi thoảng ông già lại cho người kêu hắn về để ký giấy bán nhà. Thì phải có hắn ký người ta mới dám mua, con trưởng mà. Về và ký chưa đầy năm phút là hắn dọt, cứ như vừa bán một gói thuốc lá. Chỉ đến căn cuối cùng, căn mà ông già bảo rằng để cho hắn, hắn mới hỏi:”Còn một căn cũng bán hả ba?”. Nghe ông già nói bán để uống thuốc, hắn lại ký cái rẹt, và đi. Bà cô ruột hắn cũng mắng hắn sao ngu quá, bán hết để cho bà già hắn ( vốn không phải là mẹ ruột) nắm tiền. Hắn bảo:”Có phải nhà con đâu. Ba ổng xây thì giờ ổng bán. Bà già giữ tiền thì cũng để nuôi bịnh cho ổng thôi mà”. Người ta nói già sinh tật cũng đúng. Dù không phải là mẹ ruột nhưng dù sao cũng nuôi hắn từ bé đến lớn, vậy mà về già bà già cứ sợ hắn dành gia tài với mình. Bán lần lượt năm căn nhà mà hắn chỉ được cho một cây vàng hồi hắn sắm chiếc xích lô thôi. Hắn cũng chẳng ý kiến gì. Đã vậy lâu thấy hắn về trò chuyện, đấm bóp cho ông già bà lại nói bóng nói gió, chửi chó mắng mèo, cứ làm như hắn làm thế để moi tiền. Thế là một hôm nhậu say hắn đập bàn nói :”Từ nay con không bao giờ bước chân vào căn nhà này nữa”.
       Vậy mà hắn làm thiệt. Hắn dọn đi lên nhà bạn hắn ở, rồi rong ruỗi vào tận Phan rang. Mãi khi ông già gần chết bà già cho người đi gọi hắn về hắn mới chịu về. Rồi thấy ổng không chết nữa hắn lại cuốn xéo. Mà nói chuyện nhậu mới nhớ nhen. Hắn nhậu vào hạng cao thủ. Uống nhiều mà lại uống tỉnh . Dĩ nhiên cũng có lúc hắn say, quậy tá lả. Cứ sau mỗi lần như thế hắn lại mắc cỡ, trốn bạn bè, xa rượu chè đến mấy tuần. Có một lần hắn quậy ngay nhà thằng Khánh mới kinh. Có anh chàng đại tá Phùng xuân Quang, trung đoàn trưởng trung đoàn 45 của sư đoàn 23 bộ binh mới mãn hạn cải tạo về. Vừa có tiền vừa có vai vế (hồi trước) nên ai cũng nể. Bấc đại tá này ngồi nhậu ba hoa chuyện dẫn trung đoàn đi tăng viện :”Mấy chú biết không, trung đoàn vừa được GMC chở đến nơi, anh giao cho thằng tham mưu trưởng moi việc, sai mấy thằng lính quây bạt làm Bộ chỉ huy dã chiến, đón mấy em cave về tổ chức nhảy đầm vui ơi là vui..”. Đang ngồi bàn khác hắn đứng phắt dậy cầm cái xị rượu bước qua bàn ngài đại tá dứ dứ cái chai nói :” Đ.m. ! Ông làm ơn câm dùm cái họng chó của ông lại đi. Cũng vì mấy thằng tướng tá như ông mà tụi tui giờ thế này đây. Không biết nhục mà còn phét lác hả. Tui đập cho ông một chai nát sọ bây giờ “. Nói xong hắn …đập cái chai xuống đất, tay đại tá hồn phi phách lạc chuồn lẹ từ đó về sau không ghé quán nữa. Bà chủ chửi hắn quá trời vì làm mất mối khách xộp, nhưng ông chủ cũng là lính nên thông cảm :”Thôi bà, nó nổi nóng cũng phải, tui mà không phải là chủ quán tui cũng chửi cho thằng chả một trận”.
       Khi hắn rủng rỉnh có tí tiền hắn hay đi rao coi có thằng bạn nào cần hắn cho mượn. Hắn không có chút khái niệm gì về đầu tư hay tích luỹ. Nhưng nhờ thế mà khi hắn mượn thằng nào cũng sẵn sàng đưa. Hắn ghét thất hứa nên không bao giờ hắn hẹn ngày trả. Chỉ là :”Có tiền đưa mượn vài trăm mậy”. Thế thôi. Tử tế hơn thì hắn thòng thêm câu:” Chừng nào có trả nhen”. Có lần hắn xjit một thằng bạn vì thằng này cứ lần lữa không trả nợ cho thằng bạn khác. Thằng này cáu lên vặc lại hắn :”Còn mày mượn tiền anh Trang sao cả năm không chịu trả?”. Hắn tỉnh bơ: “Tao có hẹn tháng sau trả như mày đâu? Tao chỉ nói chừng nào có tao trả mà. Mà bây giờ tao đã có đâu?”. Thế!
       Bạn bè thấy hắn sống lui cui tội nghiệp nên cũng thỉnh thoảng giới thiệu em này em nọ. Hắn cũng hào hứng đi xem mặt, rồi hăng hái tán tỉnh, nhưng cuối cùng chẳng được mối nào. Có lần thằng Đức ( lại thằng Đức) giới thiệu cho hắn một em goá chồng làm thợ may. Em cũng chịu đèn hắn. Lâu lâu ghé lại dọn dẹp, giặt đồ, nấu ăn. Có hôm ở lại luôn. Được khoảng hơn tháng hắn lảng ra, em cũng lờ mờ đoán được nên không đến nữa. Thằng Đức hỏi tội hắn, hắn bảo :”Ngoài chuyện nội trợ và chuyện ấy ra thì nói chuyện với em chán chết. Tao chẳng biết nói gì. Nằm với emmà không biết nói gì thì cứ chuyện ấy làm miết để lấp chổ trống chắc tao chết”. Thằng Đức cáu lên thề từ này về sau mà còn giới thiệu cho hắn em nào nữa thì xin làm con hắn. Hắn cũng cười bảo:”Mẹ! Có thằng con như mày thì tao chết sướng hơn”.
       Nhưng có hề gì. Không có thằng Đức thì đã có thằng khác. Hắn cứ cái điệp khúc tán tỉnh, sống thử rồi lảng ra. Đến giờ thì đám bạn hắn cạch rồi, chẳng thằng nào thèm dính đến cái đệ nhất ngu này nữa. Lâu lâu hắn lại chọc anh em :”Dạo này buồn quá, mày coi có ai giới thiệu tao đi ?”. Thật ra thì hắn cũng chả phải loại sở khanh đâu, chẳng qua hắn thấy cái cảnh của mình vất vả quá nên không muốn lôi ai vào thôi. Còn bảo hắn tìm ai khá giả để dựa dẫm thì đúng là chẳng hiểu gì hắn rồi. Thằng Hữu, một trong những thằng bạn chí cốt của hắn có lần phải rên lên : “Giới thiệu em nghèo thì mày bảo mày nuôi không nổi, em khá giả thì mày bảo mày không muốn sống dựa đàn bà. Thế thì tiêu chuẩn của mày là gì hả cái thằng khốn kia?”. Hắn cười cười bảo: “ Trăm năm Kiều vẫn là Kiều – Lấy vợ phải kén là điều tất nhiên”. Thế thì chịu hắn thôi.
       Hắn chẳng xin nhưng bạn bè ai cho cái gì hắn cũng lấy, nhờ thế mà nhà hắn dạo này cũng nhiều tiện nghi hiện đại gớm. Thì anh em cứ nâng cấp đồ đạc lên, đồ cũ bán chẳng có giá bèn đem tặng hắn cho nó tình cảm. Nào ti vi ( 2 cái), tủ lạnh, quạt ( nhà hắn có đến 5 cái quạt ), loa, máy in, bếp ga, tủ, giường, bàn ghế, đồng hồ, điện thoại ( hắn có 3 cái )…Có lần nhậu ở nhà hắn , hắn đố một thằng mới quen chỉ đúng một món đồ nào trong nhà là của hắn. Vậy mà thằng kia chỉ ra ba lần đều trật. Xem ra hắn tự hào về cái vụ này lắm. Hắn thường huênh hoang : “ Thằng không có gì là thằng có tất cả”. Nói xong hắn cười khà khà nom phát ghét.
  ( Còn nữa…)
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét