Thứ Tư, 26 tháng 8, 2009

20 Tips for our life

 
 
25 Tips for Everyone!


1. Take a 10-30 minute walk every day. And while you walk, smile. It is the ultimate anti-depressant.


2. Sit in silence for at least 10 minutes each day. Buy a lock if you have to.


3. When you wake up in the morning complete the following statement, 'My purpose is to __________today.
'

4. Eat more foods that grow on trees and plants and eat less food that is manufactured in plants.


5. Drink green tea and plenty of water. Eat blueberries, wild Alaskan salmon, broccoli, almonds & walnuts.


6. Try to make at least three people smile each day.


7. Don't waste your precious energy on gossip, energy vampires, issues of the past, negative thoughts or things you cannot control. Instead invest your energy in the positive present moment.


8. Eat breakfast like a king, lunch like a prince and dinner like a college kid with a maxed out charge card.


9. Life isn't fair, but it's still good.


10. Life is too short to waste time hating anyone.


11. Don't take yourself so seriously. No one else does.


12. You don't have to win every argument. Agree to disagree.


13. Make peace with your past so it won't spoil the present.


14. Don't compare your life to others'. You have no idea what their journey is all about.


15. No one is in charge of your happiness except you.


16. Frame every so-called disaster with these words: 'In five years, will this matter?'

17. Forgive everyone for everything.


18. What other people think of you is none of your business.


19. GOD heals almost everything.


20. However good or bad a situation is, it will change.

-->Đọc tiếp..

Thứ Bảy, 22 tháng 8, 2009

10 things God wouldn't ask

__,_._

1. God wouldn't ask what kind of car you used

He would ask how many people you offered a ride to

2. God wouldn't ask how big your house is

He would ask how many visitors you had

3. God doesn't ask the brand of clothing you wear

He would ask you how many people you loaned them to

4. God wouldn't ask you how much money you earn

He would ask if you earned it fairly

5.God wouldn't ask what is your major

He would ask you if you helped any one

6.God wouldn't ask how many friends you asked

He would ask how many people considered you a true friend
7.God wouldn't ask you in what neighborhood you lived in

He would ask how you treat your neighbors

8.God wouldn't ask what color is your skin

He would ask about your personality

9.God wouldn't ask you why you took so long to find salvation

He would take you in to his home in heaven and not let you burn in hell

10.God wouldn't ask you how many people you sent this to

He would simply ask if you were embarrassed to do it.

Jesus Christ once said: deny me in front of my friends; and I will deny you in front of my father.

 

-->Đọc tiếp..

Colored or Not colored, that is the question

Nominated  by UN as the best Poem of 2006 - Written by an  
African Kid


When  I born, I black
When  I grow up, I black
When  I go in Sun, I black
When  I scared, I black
When  I sick, I black
And  when I die, I still black
 
And  you white fellow
When  you born, you pink
When  you grow up, you white
When  you go in sun, you red
When  you cold, you blue
When  you scared, you yellow
When  you sick, you green
And  when you die, you grey
And  you calling me colored??


  Miriam R. Ico
-->Đọc tiếp..

Thứ Tư, 19 tháng 8, 2009

Duyên Anh

(Chôm của Út Phượng tặng cho chị Hai. Để chỉ hiểu tại sao hôm trước em nói truyện mình hay hơn Duyên Anh nhỏ Út đòi... đá em)

Entry này bên YH360 , là 1 trong những entries ít ỏi được moved qua Mutiply . Bây giờ tính viết một entry về Duyên Anh nên trước nhất đem cái này qua , rename là Duyên Anh 1 .
Mấy hôm  nay đắm chìm trong thế giới của Duyên Anh .Nếu như Duyên Anh còn sống , chắc ông ta sẽ ngạc nhiên lắm khi mà thời buổi này còn có người đọc những trang sách tuổi thơ của ông .

Nhà văn Duyên Anh viết nhiều thể loại truyện ngắn , tiểu thuyết , dã sử khác nhau . Nhưng với tôi , thế giới tuổi thơ trong trang sách Duyên Anh là cả một bầu trời mộng mơ quyến rũ của thời thiếu niên hoa gấm . Cho tới ngày hôm nay , tính từ khi biết đọc sách năm 6 tuổi cho đến nay là 40 tuổi , tôi vẫn trọn một niềm yêu mến những trang sách của Duyên Anh viết về tuổi thơ , viết cho tuổi thơ .

Năm tôi 10 tuổi , mùa hè có hoa phượng rực rỡ trước sân nhà . Hết hè tôi sẽ lên lớp 5 , là lớp cuối cấp của bậc tiểu học . Mùa hè tôi được đọc sách thoải mái , không bị la hay cấm đoán gì cả . Tôi lên trên căn gác nhỏ , lục tìm truyện đọc . Thật tình cờ , tôi tìm thấy 1 cuốn sách cũ mất bìa trước bìa sau , và mất vài trang rời rạc trong cả cuốn sách . Tôi ra sân trước nằm trên ghế bố , vừa đọc vừa coi nhà . Tôi bị cuốn hút ngay lập tức . Đó là cuốn sách viết về Dzũng Đakao . Tôi bị cuốn vào thế giới của bọn con trai choai choai 14 , 15 , 16 tuổi ở Saigon .Mê Dzũng Đakao ngay . Rồi như một mắc xích thứ hai tiếp nối mắc xích thứ nhất , tôi mê thêm Bồn lừa , Chương còm . Tôi có cảm giác chúng nó đang sống chung với tôi trong cái xóm nhỏ này . Mỗi lấn đi chợ Bà chiểu hay lên Đakao , tôi hay nhìn quanh để kiếm xem có Dzũng Đakao hay Bồn lừa đi lảng vảng đâu đây không .

Rồi tôi đọc thêm , Thằng Vũ , Thằng Côn , Thằng Khoa , Con Thúy . Mê lắm . Văn chương của Duyên Anh mê hoặc tôi ngay . Và ngấm vào tâm tư suy tưởng của tôi . Nói chính xác là ngấm vào máu . Bất kỳ ai khi đọc thư từ , lưu bút của tôi , đều nhận thấy tôi đã ... thuộc lòng văn chương của Duyên Anh đến chân tơ kẽ tóc . Sự ảnh hưởng này nếu có , tôi rất vui lòng nhìn nhận . Bởi vì tôi thích đọc Duyên Anh và mê đọc Duyên Anh lắm .

Hoa thiên lý , Ngày xưa con bé ,Đại dương trong lòng con ốc nhỏ ... Nhiều lắm . Văn chương đằm thắm , chất chứa cả một trời hoa mộng . Chữ nghĩa trong sáng , đơn giản . Trong sáng như nụ cười vô tư của tuổi học trò , đơn giản như tà áo trắng trinh nguyên không màu mè hoa sói . Tôi mê , tôi bị cuốn vào một thế giới của riêng tôi , một thế giới khong có tỵ hiềm , không có chua ngoa , gian ác .

Lớn thêm một chút , tôi đọc Vết thù hằn trên lưng con ngựa hoang , rồi đọc tiếp Ngựa chứng trong sân trường . Thời gian này tôi cũng đọc Vòng tay hoc trò của Nguyễn Thị Hoàng . Nhưng tôi mê Ngựa chứng trong sân trường hơn . Tôi thuộc lòng Hoàng Guitar , Trần Đại , James Dean Hùng , Dzũng Đakao , Bồn lừa , Chương còm còn hơn cả thuộc bài Địa lý hay Lịch sử trong giờ học ban sáng trong trường .

Có một kỷ niệm mà tôi không bao giờ quên được . Năm đó tôi học lớp 10 , là lớp đầu tiên của trường trung học . Cô giáo phụ trách thư viện là một cô khoảng 28_30 tuổi . Bây giờ tôi quên tên cô ấy rồi , sau này hỏi lại tôi sẽ viết vào đây . Tôi thường lên thư viện mượn sách về đọc .Một hôm tôi đem sách lên trả lại thư viện , tôi mở cặp ra để lấy sách đưa trả lại cho cô. Tình cờ tôi lôi ra một cuốn sách của Duyên Anh , đó là cuốn Mơ dưới bóng cờ Quang Trung . Cô thư viện ( quên tên rồi nên goi cô thư viện ) nhìn thấy rất nhanh và hỏi tôi ngay

_Cuốn đó của Duyên Anh hả em ?

Tôi bối rối lắm . Sách của Duyên Anh thuộc loại văn hóa đồi trụy tàn dư của Mỹ ngụy . Còn Duyên Anh thì có tên trong phòng triễn lãm của Bảo tàng tội ác Mỹ ngụy trên đường Võ Văn Tần . ( Năm 2004 khi về Việt Nam tôi có trở lại xem Bảo tàng này ) . Tôi sợ cô thư viện tịch thu sách của tôi . Tôi không sợ cô bắt tôi làm tự kiểm hay viết thơ về cho gia đình , mà tôi sợ cô tịch thu .

Tôi nhét vội cuốn sách vào cặp và nói , cái miệng dẻo như kẹo mạch nha

_Dạ không cô . Cuốn này là sách giáo khoa .

Cô nhìn vào mắt tôi . Rồi cô hạ giọng xuống thật thấp , dù rằng trong thư viện chỉ có Cô và tôi

_Cô thấy rõ chử Duyên Anh hồi nãy mà em . Em đưa cho Cô mượn đọc nha. Cô đọc xong sẽ trả lại em .

Tôi hơi hơi hiểu ra vấn đề . Bởi vì sách truyện của tôi trong khoảng thời gian đó là hàng quý hiếm , có tiền chưa chắc mua được đâu . Tôi thăm dò cô bằng một câu hỏi ngô nghê

_Cô ... biết Duyên Anh hả cô ?

_Cô biết . Cô có đọc Hoa thiên lý rồi . Trước đây cô học Văn khoa em à .

Bây giờ thì tôi hiểu ngay . Và tôi rút cuốn sách ra trao cho cô

_Cô đem về đọc đi cô . Em tin cô không báo cáo chuyện này lên ban giám hiệu . Chỉ mong cô đọc nhanh và đưa lại cho em nhanh .

Cô thư viện cầm lấy cuốn sách và nhét nhanh vào giỏ . Tôi hứa với cô , sau này nếu kiếm được sách , truyện hay tôi sẽ đem cho cô đọc . Và tôi thấy được niềm vui trong đôi mắt của cô thư viện lúc đó .

Ra hải ngoại , tôi lại được hân hạnh đọc những sáng tác mới của Duyên Anh . Đã kinh qua đau khổ tù đày , đã chìm vào trong những thống khổ của một đoạn đời cầm bút , văn chương của Duyên Anh vụt sáng bừng lên . Sắc nhọn hơn , triết lý hơn , suy gẫm hơn , và ... ngậm ngùi hơn .Tôi lại say mê với những tác phẩm của Duyên Anh .

Khi ngồi viết những dòng chử này , tôi chợt nghiệm ra rằng . Có một nhà văn , có một dòng tác phẩm , đi bên cạnh tôi suốt từ thời niên thiếu cho đến ngày mái tóc thấp thoáng ít nhiều sợi trắng . Đó là nhà văn Duyên Anh và những tác phẩm của Duyên Anh .
-->Đọc tiếp..

Thứ Ba, 18 tháng 8, 2009

Thằng bạn trời đánh của tôi ( 3 )



Apr 24, '09 6:19 PM
for everyone

 
      Hắn không có năng khiếu trong việc mua bán. Bao giờ hắn cũng mua với giá đắt nhất và bán với giá bèo nhất, có khi cho không như cái xe Su trăm năm của hắn vậy. Vậy mà có lúc ông già hắn tính cho hắn xuống chợ trời buôn bán. Cái ngữ hắn thì chỉ chừng một tuần là vỡ nợ. Khi bán cho ai cái món gì hắn kể tội món đồ không tiếc lời. Hỏi hắn sao ngu thế thì hắn bảo : “Để sau này có gì nó khỏi mắng vốn”. Cái thời còn bao cấp hắn mua được bộ đồ con nít hí hửng mang về khoe vợ. Hắn đã cẩn thận nói giảm giá xuống còn một nữa mà hoá ra vẫn bị hớ. Hắn chặc lưỡi :”Lâu lâu mua cho con bộ đồ, hớ chút thì sao đâu mà mấy bà làm um lên. Đúng là…đàn bà”
       Cái món hắn bán thường xuyên nhất là chữ nghĩa. Hắn chẳng bao giờ tham khảo giá thị trường . Ai đời cách đây gần chục năm tôi thấy hắn dạy kèm 300 ngàn một em một tháng, hai em hay ba em hắn cũng lấy giá đó. Hắn bảo :”Thì tao cũng nói nhiêu đó thôi, có khi dạy nhiều đứa tao còn khoẻ hơn vì tụi nó thay phiên nhau đọc nhiều hơn, tao chỉ ngồi nghe không thôi mà” . Đến bây giờ lại thấy hắn vẫn lấy giá đó, mặc dù mọi thứ đã lên biết bao nhiêu lần. Khi nghe kể người này người kia dạy năm trăm, một triệu một tháng hắn tròn mắt ngạc nhiên lẩm bẩm :” Nó dạy cái quái gì mà lấy nhiều tiền thế nhỉ ?”. Rồi hắn bảo :”Thôi đi, tao lấy rẻ rẻ để có gì khỏi áy náy. Lấy nhiều quá mà dạy không ra sao chúng chửi cho. Ăn ít mà ban đêm ngủ ngon giấc hơn”. 
       Cũng có lần hắn “chặt chém” một nhỏ học trò tới bến. Số là nhỏ này đang học với hắn cùng hai đứa nữa, mỗi đứa một trăm, vị chi là ba trăm. Đúng y biểu giá của hắn đấy. Bỗng có hai đứa xin nghỉ vì lý do riêng, nhỏ còn lại muốn học nhưng chịu ba trăm học phí không nổi. Hắn bảo :” Cứ học đi, thầy cũng đang rảnh mà. Sau này ra trường làm ra tiền trả thầy sau cũng được”. Vậy là hắn dạy con nhỏ với giá không tưởng : một trăm ngàn, cái giá của những lớp đại trà năm ba chục người. Bẵng đi mấy năm sau con nhỏ ra trường về Sở Tài chánh, không biết lương cao thế nào mà trông khá hẳn ra, tết nhất ghé thăm hắn chúc tết, quà cáp thầy đều đều. Một hôm con bé đến đợt thi công chức, hớt ha hớt hãi chạy lại xin thầy luyện cho một tháng để dự thi. Hắn cười bảo :” À! Tới lúc trả nợ rồi nhen em. Trông mày dạo này mập mạp nhỉ. Làm thịt được đây. Một tháng hả? Hai triệu!”. Con nhỏ cười cười bảo thầy dạo này dao bén thế, chả bù hồi trước. Học hết tháng con nhỏ đưa hắn cái phong bì. Có bao giờ hắn đếm tiền trước mặt học trò đâu. Khi con nhỏ về hắn mở phong bì ra : năm triệu. Có thế mà hắn phân vân cả ngày. Chiều hắn kêu tôi đi nhậu, huênh hoang bảo :”Mày thấy tao đầu tư ác chưa. Phải biết nhịn miếng nhỏ mới có miếng lớn mà nhai chứ”. Rồi hắn lại phân vân :”Con nhỏ làm gì mà mau giàu thế? Liệu có tham ô không nhỉ? Mới tí tuổi đầu mà đi vào con đường đó thì hỏng”
 Lại có lần hắn được một bà giám đốc một công ty xây dựng lớn mời dạy. Hỏi hắn học phí bao nhiêu hắn nói “ Năm trăm!”. Chiều hôm đó hắn lại kêu tôi đi nhậu để chia xẻ sự quê độ của hắn. “ Tao thấy công ty bề thế quá nên nâng thêm hai trăm, với lại tao phải vác xác đến công ty dạy chứ đâu phải ngồi nhà dạy. Vậy mà khi tao nói giá bả hỏi “Năm trăm hả?” coi bộ ngạc nhiên dữ. Mẹ khỉ! Giàu thế mà kẹo kinh”. Hắn bực quá tính không dạy nữa làm tôi phải can gián mãi. Hôm sau dạy ngay bữa đầu tiên hắn nhận ngay phong bì lương một triệu. Hắn vẫn ngỡ bà này đưa luôn 2 tháng cho tiện việc sổ sách. Đầu tháng sau lại nhận một triệu nữa. À! Lúc ấy hắn mới ngộ ra là khi bà ấy hỏi” năm trăm hả” là bả ngạc nhiên rằng sao mà rẻ thế. Hắn là giáo viên của một trung tâm ngoại ngữ lớn chứ đâu phải loại làng nhàng. Thế! Nâng giá lên mà vẫn bị hớ.
       Hắn chưa từng xây được một căn nhà nào, nhưng đã từng bán tới năm cái. Đi giang hồ đây đó, thi thoảng ông già lại cho người kêu hắn về để ký giấy bán nhà. Thì phải có hắn ký người ta mới dám mua, con trưởng mà. Về và ký chưa đầy năm phút là hắn dọt, cứ như vừa bán một gói thuốc lá. Chỉ đến căn cuối cùng, căn mà ông già bảo rằng để cho hắn, hắn mới hỏi:”Còn một căn cũng bán hả ba?”. Nghe ông già nói bán để uống thuốc, hắn lại ký cái rẹt, và đi. Bà cô ruột hắn cũng mắng hắn sao ngu quá, bán hết để cho bà già hắn ( vốn không phải là mẹ ruột) nắm tiền. Hắn bảo:”Có phải nhà con đâu. Ba ổng xây thì giờ ổng bán. Bà già giữ tiền thì cũng để nuôi bịnh cho ổng thôi mà”. Người ta nói già sinh tật cũng đúng. Dù không phải là mẹ ruột nhưng dù sao cũng nuôi hắn từ bé đến lớn, vậy mà về già bà già cứ sợ hắn dành gia tài với mình. Bán lần lượt năm căn nhà mà hắn chỉ được cho một cây vàng hồi hắn sắm chiếc xích lô thôi. Hắn cũng chẳng ý kiến gì. Đã vậy lâu thấy hắn về trò chuyện, đấm bóp cho ông già bà lại nói bóng nói gió, chửi chó mắng mèo, cứ làm như hắn làm thế để moi tiền. Thế là một hôm nhậu say hắn đập bàn nói :”Từ nay con không bao giờ bước chân vào căn nhà này nữa”.
       Vậy mà hắn làm thiệt. Hắn dọn đi lên nhà bạn hắn ở, rồi rong ruỗi vào tận Phan rang. Mãi khi ông già gần chết bà già cho người đi gọi hắn về hắn mới chịu về. Rồi thấy ổng không chết nữa hắn lại cuốn xéo. Mà nói chuyện nhậu mới nhớ nhen. Hắn nhậu vào hạng cao thủ. Uống nhiều mà lại uống tỉnh . Dĩ nhiên cũng có lúc hắn say, quậy tá lả. Cứ sau mỗi lần như thế hắn lại mắc cỡ, trốn bạn bè, xa rượu chè đến mấy tuần. Có một lần hắn quậy ngay nhà thằng Khánh mới kinh. Có anh chàng đại tá Phùng xuân Quang, trung đoàn trưởng trung đoàn 45 của sư đoàn 23 bộ binh mới mãn hạn cải tạo về. Vừa có tiền vừa có vai vế (hồi trước) nên ai cũng nể. Bấc đại tá này ngồi nhậu ba hoa chuyện dẫn trung đoàn đi tăng viện :”Mấy chú biết không, trung đoàn vừa được GMC chở đến nơi, anh giao cho thằng tham mưu trưởng moi việc, sai mấy thằng lính quây bạt làm Bộ chỉ huy dã chiến, đón mấy em cave về tổ chức nhảy đầm vui ơi là vui..”. Đang ngồi bàn khác hắn đứng phắt dậy cầm cái xị rượu bước qua bàn ngài đại tá dứ dứ cái chai nói :” Đ.m. ! Ông làm ơn câm dùm cái họng chó của ông lại đi. Cũng vì mấy thằng tướng tá như ông mà tụi tui giờ thế này đây. Không biết nhục mà còn phét lác hả. Tui đập cho ông một chai nát sọ bây giờ “. Nói xong hắn …đập cái chai xuống đất, tay đại tá hồn phi phách lạc chuồn lẹ từ đó về sau không ghé quán nữa. Bà chủ chửi hắn quá trời vì làm mất mối khách xộp, nhưng ông chủ cũng là lính nên thông cảm :”Thôi bà, nó nổi nóng cũng phải, tui mà không phải là chủ quán tui cũng chửi cho thằng chả một trận”.
       Khi hắn rủng rỉnh có tí tiền hắn hay đi rao coi có thằng bạn nào cần hắn cho mượn. Hắn không có chút khái niệm gì về đầu tư hay tích luỹ. Nhưng nhờ thế mà khi hắn mượn thằng nào cũng sẵn sàng đưa. Hắn ghét thất hứa nên không bao giờ hắn hẹn ngày trả. Chỉ là :”Có tiền đưa mượn vài trăm mậy”. Thế thôi. Tử tế hơn thì hắn thòng thêm câu:” Chừng nào có trả nhen”. Có lần hắn xjit một thằng bạn vì thằng này cứ lần lữa không trả nợ cho thằng bạn khác. Thằng này cáu lên vặc lại hắn :”Còn mày mượn tiền anh Trang sao cả năm không chịu trả?”. Hắn tỉnh bơ: “Tao có hẹn tháng sau trả như mày đâu? Tao chỉ nói chừng nào có tao trả mà. Mà bây giờ tao đã có đâu?”. Thế!
       Bạn bè thấy hắn sống lui cui tội nghiệp nên cũng thỉnh thoảng giới thiệu em này em nọ. Hắn cũng hào hứng đi xem mặt, rồi hăng hái tán tỉnh, nhưng cuối cùng chẳng được mối nào. Có lần thằng Đức ( lại thằng Đức) giới thiệu cho hắn một em goá chồng làm thợ may. Em cũng chịu đèn hắn. Lâu lâu ghé lại dọn dẹp, giặt đồ, nấu ăn. Có hôm ở lại luôn. Được khoảng hơn tháng hắn lảng ra, em cũng lờ mờ đoán được nên không đến nữa. Thằng Đức hỏi tội hắn, hắn bảo :”Ngoài chuyện nội trợ và chuyện ấy ra thì nói chuyện với em chán chết. Tao chẳng biết nói gì. Nằm với emmà không biết nói gì thì cứ chuyện ấy làm miết để lấp chổ trống chắc tao chết”. Thằng Đức cáu lên thề từ này về sau mà còn giới thiệu cho hắn em nào nữa thì xin làm con hắn. Hắn cũng cười bảo:”Mẹ! Có thằng con như mày thì tao chết sướng hơn”.
       Nhưng có hề gì. Không có thằng Đức thì đã có thằng khác. Hắn cứ cái điệp khúc tán tỉnh, sống thử rồi lảng ra. Đến giờ thì đám bạn hắn cạch rồi, chẳng thằng nào thèm dính đến cái đệ nhất ngu này nữa. Lâu lâu hắn lại chọc anh em :”Dạo này buồn quá, mày coi có ai giới thiệu tao đi ?”. Thật ra thì hắn cũng chả phải loại sở khanh đâu, chẳng qua hắn thấy cái cảnh của mình vất vả quá nên không muốn lôi ai vào thôi. Còn bảo hắn tìm ai khá giả để dựa dẫm thì đúng là chẳng hiểu gì hắn rồi. Thằng Hữu, một trong những thằng bạn chí cốt của hắn có lần phải rên lên : “Giới thiệu em nghèo thì mày bảo mày nuôi không nổi, em khá giả thì mày bảo mày không muốn sống dựa đàn bà. Thế thì tiêu chuẩn của mày là gì hả cái thằng khốn kia?”. Hắn cười cười bảo: “ Trăm năm Kiều vẫn là Kiều – Lấy vợ phải kén là điều tất nhiên”. Thế thì chịu hắn thôi.
       Hắn chẳng xin nhưng bạn bè ai cho cái gì hắn cũng lấy, nhờ thế mà nhà hắn dạo này cũng nhiều tiện nghi hiện đại gớm. Thì anh em cứ nâng cấp đồ đạc lên, đồ cũ bán chẳng có giá bèn đem tặng hắn cho nó tình cảm. Nào ti vi ( 2 cái), tủ lạnh, quạt ( nhà hắn có đến 5 cái quạt ), loa, máy in, bếp ga, tủ, giường, bàn ghế, đồng hồ, điện thoại ( hắn có 3 cái )…Có lần nhậu ở nhà hắn , hắn đố một thằng mới quen chỉ đúng một món đồ nào trong nhà là của hắn. Vậy mà thằng kia chỉ ra ba lần đều trật. Xem ra hắn tự hào về cái vụ này lắm. Hắn thường huênh hoang : “ Thằng không có gì là thằng có tất cả”. Nói xong hắn cười khà khà nom phát ghét.
  ( Còn nữa…)
 
-->Đọc tiếp..

Tôi và thế giới blog

Blog Entry Tôi và thế giới Blog . Aug 18, '09 2:39 PM
for vphuong's friends

Tôi quen với chị trên điện thoại , một cuộc điện thoại viễn liên gọi từ Châu Âu về Việt Nam . Một cuộc điện thoại không hẹn trước , cả tôi và chị đều không ai biết ai , vậy mà chị em cũng í ới nói chuyện với nhau như là thân quen từ lâu rồi .

Ngày đó , trên Mul tôi chỉ có  duy nhất 1 mình anh ĐA là bạn . Người thứ 2 là anh GG . Số tôi xui quá , quen bạn toàn mấy  ông già tay run chân yếu mắt mờ , nên  chán lắm .Anh ĐA thì từ ngày rời YH360 , qua tới Mul , anh trầm lặng hẳn đi . Rảnh rang toàn đi chụp hình , mà khổ nhất là không có người đẹp nào làm Model cho anh chụp hình , cho nên anh chụp toàn hình bông hoa cây cỏ . Good , nhờ vậy , tôi cũng học lén được vài chiêu của anh ĐA .

Rồi có một ngày , có một ngày ... ( nhớ Duy Khánh hát ghê chưa ) , tôi đọc được 1 entry của anh ĐA viết về anh bạn Q . Tôi đọc entry này trể hơn mọi người , vì khoảng giữa tháng 5 /2009 là tôi đang ở bên Pháp , về nhà mới leo vô Mul được . Đầu tháng 6 , tôi đọc bài viết của anh ĐA , trong đó có viết số điện thoại của Chị . Dẹp bỏ qua cái tánh mắc cở , ngại ngùng của mình , tôi lấy điện thoại gọi cho chị . Bấm nút record theo thói quen , tôi hỏi chị ngay vào chuyện chính mà anh ĐA kêu gọi trên kia .

Vậy cho nên mới có chuyện tình con mà duyên mẹ . Tôi liên lạc với chị , add blog chị , chào hỏi chị , nhưng đi gặp chị lại là Má tôi .Biết tánh Má tôi khó khăn ,nhất là bả dị ứng với mấy mối quan hệ trên mạng , tôi đã dặn dò kỷ lưỡng là Má cứ làm theo lời con dặn , Má đừng thắc mắc gì hết nha . Dặn tới dặn lui như vậy , mà Bà mẹ Việt Nam anh hùng của tôi khi gặp Chị cũng ráng quay chị vòng vòng cho đúng chính sách của bả .

Hôm nay đọc mess của Chị , tôi thấy  thương mến chị nhiều hơn trước . Mối quan hệ giữa tôi và Chị vẫn còn là sơ giao . So với các anh các chị khác , tôi chưa phải là bạn thân trong Friendlist của chị .Nhưng cũng đủ , để chị hỏi han tôi chuyện  riêng tư , để tôi can đảm cho chị thấy những giọt nước mắt của mình sau những tấm hình cười tươi rạng rỡ , để chị chỉ dạy cho tôi đường đi nước bước trong đời sống hàng ngày .

Thưa Chị , tuy là cách biệt tuổi tác , Chị xem em như một người bạn , một người em , Chị lại thông cảm cho tính tình khó khăn của Má em , em rất vui sướng và hân hạnh khi được quen biết với Chị , Chị thương .

Rồi có một ngày , có một ngày.. ..( chinh chiến tàn , tôi lại online ) , tôi gặp được anh . Anh là một Hot Blogger , mà lúc đó tôi đâu có biết . Tôi tưởng anh cũng  tàn tàn ba dzách ba nơi như tôi , nên tôi vào Blog anh nói chuyện khơi khơi , ngang tàng như bản tánh của tôi ngoài đời .Từ từ , tôi nhận ra , anh là một người không đơn giản  chút nào . Kiến thức của anh về văn chương , thi phú quả là cao hơn bá quan văn võ  triều thần . Hiểu biết của anh về cuộc đời quả là bao la như biển rộng , sông dài . Núi Thái sơn sừng sững trước mặt mà tôi mù lòa không thấy .Tôi lại đâm ra ngại ngần mỗi khi vào Blog của anh . Dè dặt , cầm chừng . Những gì tôi comment  bên nhà anh , tôi đều phải suy nghĩ cặn kẽ , so đo thiệt hơn . Dẫu biết rằng so đo tính toán sẽ làm mất đi cái thật của mình , nhưng ít ra nó cũng có một cái gì đó không làm tôi rẻ tiền , con nít trong mắt anh . Guestbook của anh tràn ngập hoa , ảnh của bạn bè , làm tôi shock .Năm khi mười họa , tôi mới len lén vào Guestbook viết vài dòng thăm hỏi . Rồi thôi , rồi nín lặng . Tự nhủ , mình chỉ là một bóng mờ , thầm lặng , không nên nổi đình nổi đám làm gì cho rộn mắt anh .

Dòng đời online đưa đẩy , tôi bây giờ có Chị Hai . Một bà chị Hai tình cờ mà có , mà gặp . Ấy vậy mà bây giờ tôi trân trọng quý mến chị Hai nhất trong lòng . Tôi đủ giàu để đi du lịch đó đây , đủ sang để trở nên kiêu hãnh với bạn bè , đủ nổi tiếng để xuất hiện trên sân khấu của cộng đồng người Việt tại Munich với vai trò MC và ca sỹ , nhưng với chị Hai , tôi bỗng nhiên bé bỏng , ngọt ngào , như một đứa em Út bơi lội trong vòng đời trắc trở , hiểm nguy ,một buổi chiều về nhà chi Hai , nhõng nhẽo đòi ăn kem , ăn bánh như đứa trẻ thơ trong vòng tay Chị hiền .

Trở lại với anh Hot Blogger bên trên . Từ ngôi nhà êm ả của chị Hai , anh dang tay đón tôi vào gia đình nổi tiếng của anh . Tôi bất ngờ lắm . Lúc đó , tôi không biết làm sao nữa . Tôi thấy mình vụng dại , ngu khờ quá so với anh .Và tôi cảm động . Như con cá nhỏ trong ao tù , tôi bơi ra đại dương . Chấp chới , hoang mang , ngơ ngác . Một cái gì đó vỡ òa trong lòng , như cô con gái làm dâu nhà chồng xa vạn dặm , được trở về nhà Cha mẹ ruột thăm viếng lại ngôi nhà thời con gái của mình , tôi bồi hồi xao xuyến .

Từ nay , trên thế giới ảo bao la rộng lớn , tôi có nơi chốn đi về nghỉ ngơi , relax . Về nhà Chị Hai , hay về nhà anh Ba , tôi đều có cảm giác thanh bình , yên ả như nhau .

Cám ơn hoa đã vì ta nở

thế giới vui từ những lẻ loi

Hai câu thơ của Tô Thùy Yên làm trong trại cải tạo , xin mượn để kết thúc entry riêng tư này .
-->Đọc tiếp..

Thứ Hai, 17 tháng 8, 2009

Chuyện tình chàng trinh nam



Chuyện tình chàng trinh nam
 Đang ngồi buồn, nghe karaoke hàng xóm vọng sang tiếng một thằng cha nào đó đang gào : “Thuở ấy xa xưa có một nàng, một nàng trinh nữ…”. Bỗng nhớ lại một thời trinh trắng của mình. Đừng cười nha quí chị em. Chớ tưởng chỉ có mình chị em là độc quyền cái vụ trinh trắng này nhen. Trước khi hoen ố lấm láp thì tụi tui cũng trinh trắng chứ bộ. Vâng ! Bây giờ hồi tưởng lại hồi ấy tôi chợt thốt lên : “Sao mà trắng sáng thế!”. Cái thời mà chơi trò vợ chồng với đám con gái, trưa nào cũng nằm ôm nhau ngủ, mà mãi đến hàng nữa năm sau mới biết “đồ đạc” con vợ mình nó hổng giống như mình. Mà mãi đến khi khám phá ra được điều đó thì cũng chẳng hiểu nổi những cái món đó dùng để làm cái quỉ quái gì. Trong trắng đến tội nghiệp thế cơ đấy.
 Đừng tưởng tôi hay ba hoa xích thố thế này thì chắc là miệng lưỡi tôi dẻo quẹo nhen. Lầm to đấy. Tôi bốc phét ở đây là vì trong đời thực tôi nhát khủng khiếp. Mãi đến từng này tuổi mà khi đối diện với một bóng hồng tim tôi vẫn cứ nhảy điệu Lambada, máu vẫn chạy rần rần, miệng vẫn cứ lắp bắp. Đời có nhiều cái mâu thuẫn thế đấy. Tôi có một thằng bạn, khi ngồi nhậu với bạn bè thì nó là thằng to họng nhất, vấn đề gì nó cũng tranh cãi, lý sự, vung tay múa chân ồn ào nhất. Có ai ngờ khi về đến nhà, thấy mặt hiền thê của nó là nó thành một con người khác hẳn: cúc cung tận tuỵ, gọi dạ bảo vâng, cấm có một ý kiến nhỏ. Đã thế vợ nó lại bị bệnh dị ứng với nứớc nữa. Vậy là những chuyện dính dáng tới nước như vo gạo, giặt đò, rửa chén…là thằng con ôm tất. Đúng là cái số trời đày.
 Thế thì tôi nhát. Bố tôi thấy thế bèn cho tôi đi học võ. Rõ khổ. Khi chưa có võ thì chẳng dám đánh ai, tất nhiên rồi. Đến khi có chút võ công thì lại cũng thế, nỗi sợ bây giờ lại là sợ lỡ xuất thủ gây ra án mạng. Đường đến trường tôi phải đi ngang một ngôi trường nữ. Đã cẩn thận đi qua tận sát mép đường bên kia vậy mà đôi chân cứ ríu lại, chực vấp vào nhau. Cái thằng như thế thi còn mong gì mà yêu với đương nữa hả trời. Cũng giống như bác Xuân Diệu, do không làm ăn gì được nên bác ấy viết được những vần thơ về tình yêu tuyệt diệu. Trong thơ bác tha hồ cho mình ôm ấp, ve vuốt, yêu đương người yêu của mình tới nơi tới chốn, để bù lại thực tế phũ phàng là bác chỉ yêu bằng thơ. Tôi chỉ chê bác một điều là biết thế thì cứ ở vậy mà làm thơ đi, để trở thành thần tượng , thành mơ ước của bao nhiêu em gái, bày đặt lấy vợ chi để làm khổ một người con gái khác.

 Nhát tán gái bằng mồm thì tôi tán gái bằng thơ. Những “nàng “ , những “em” trong thơ tôi dứt khoát là phải đẹp nhá. Đã mất công tưởng tượng ra một người yêu mà lại tưởng tượng ra một bà Thị Nở thì có mà điên. Vậy là những vần thơ ngốc nghếch ra đời. Bước chân dứt khoát phải là chân son nhé. Mắt phải mơ huyền nhé. Giọng phải như chim hót, đi như mây bay gió thổi, tính tình thì như Quan thế âm. Nói chung là cực kỳ. Thuý Kiều ,Thuý Vân hay Hằng Nga chả là cái đinh gì. Nghe thử nhé

 Chân son em bước trên đường 
 Áo dài thả nhẹ, tà dương bàng hoàng 
 Em ngân tiếng hát Nghê thường
 Trần gian chết lịm ngỡ ngàng hôn mê
 Anh về nắn nót bài thơ
 Mơ em một thoáng rồi ngơ ngẩn buồn
 Hỡi người con gái tôi thương
 Ước gì anh được chung đường với em
 
 Làm xong chẳng có nàng nào để tặng tôi bèn đưa cho thằng bạn thân đọc để có kẻ thông cảm cho một mối tình si câm lặng thiêng liêng của tôi. Thằng khốn này bèn bảo tôi sửa lại câu cuối thành : “Ước gì anh được …chung giường với em”. Mẹ kiếp! Thế này thì báng bổ quá. Tôi rượt nó chạy lòng vòng sân trường tẩn nó một trận ra trò. Đừng có mà đùa giỡn với tình yêu của tao nhé. Tình yêu của tôi hồi đó chỉ đến thế thôi: Cùng nhau sánh bước trên đường, tay trong tay, nhìn nhau đắm đuối, và bốc lắm thì …hôn lên vầng trán tinh khôi của em thôi. Đẹp cực kỳ!. Thấy mấy ông nhỏ bây giờ yêu mà rợn cả người.  

 Lên đại học, tôi học đại học Đà lạt. Thằng nào học ở đây mà không sắm được một em là cái đồ … liệt dương. Mấy đàn anh bảo thế. Vậy là tôi cũng tích cực lao vào cái trò săn lùng người trong mộng. Chả biết em Pleiku má đỏ môi hồng ra sao chứ gái Đàlạt thì nhất định là má vô cùng đỏ và môi cực kỳ hồng. Săn lùng thế nào mà đến khi bạn bè đứa nào cũng có một em để hẹn hò vào những ngày chúa nhật thì tôi vẫn cứ còn lạng qua lạng lại trước cổng trường Bùi thị Xuân để tìm kiếm tình yêu của mình. Một hôm buồn buồn thả bộ trên Đồi Cù thì thấy một em gái trong chiếc áo dài nâu đang ngồi tựa gốc cây học bài. Nữ sinh Bồ đề đây. Sao lâu nay mình quên cái trường này nhỉ ? Lúc đó tôi mới chợt nhận ra màu nâu mới hạp với cảnh trời chiều Đà lạt. Màu xanh của đồng phục Bùi thị Xuân trông giống … công nhân bỏ xừ. Đảo đi đảo lại vài vòng tôi mới thu hết can đảm, vận mười thành công lực buông ra một câu hỏi vô duyên : “Học bài hả em?”. Chả học bài thì …đánh bài à. Hỏi thế cũng hỏi. Nhưng em gái cũng nhỏ nhẹ trả lời:’Dạ” , kèm theo một nụ cười mê hồn. Vạn sự khởi đầu nan mà. Nữa tiếng sau thì tôi và nàng đã tía lia đủ thứ chuyện trên đời. Thì ra tán gái cũng chẳng có gì ghê gớm lắm, chỉ tại lâu nay mình nhát không dám mở lời thôi.

 Thế là bắt đầu một tình yêu. Tôi bắt đầu thường xuyên cúp cua, nếu giờ giảng trùng với giờ mà nàng tan học. Đồi Cù, Vallée d’amour, các thác Cam Ly Prenn, Datanla…tràn ngập những kỷ niệm của hai đứa. Chúng tôi tay trong tay, song ca bài Main dans la main : “Nous serons tout deux, comme des amoureux…”. Tôi làm thơ loạn cào cào, em cũng quen nghe thơ tôi, em bảo thơ tôi hay hơn thơ ..Nguyên sa. Trời đất! Khi yêu người ta mù quáng đến thế sao. Mà cả tôi cũng mù quáng, tin rằng thơ mình hay hơn thơ Nguyên Sa thật. Mà cũng cáu cái ông Nguyên Sa này lắm cơ. Em hỏi tôi Nguyên Sa viết “Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc, áo nàng xanh anh mến lá sân trường..” , thế áo màu như áo em thì anh yêu cái gì, Bố khỉ! Sao em mặc cái màu không đụng hàng thế, kiếm cái cùng màu để yêu quả là vất vả. Chẳng lẽ bảo “ Áo nàng nâu anh bỗng …muốn đi chùa”. Chán thế. Có thế mà em lẫy, bảo “Anh chả yêu em gì hết”. Tôi đành phải khất, viện cớ là tình yêu của anh với em nó chôn sâu tận đáy lòng nên để tối anh xới lên xem thử anh yêu cái gì. Quả là một đêm không ngủ. Thế nhưng vẫn chả nghĩ ra cái món gì màu nâu có thể đem lòng yêu được
 Hôm sau bí quá đành phải giở trò nguỵ biện. Thế là thơ Nguyên sa bỗng trở thành: “Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc . Áo nàng nâu ôi chói mắt anh rồi. Mối tình em rực rỡ quá em ơi. Anh chẳng thấy gì ngoài Kim Khánh”. Nàng cười ha hả, tặng tôi một cái hôn lên má, bảo tôi láu cá. Thế tốt rồi, không bỏ công tư duy suốt một đêm. Nàng tên Khánh thôi, Kim Khánh là tôi đặt đấy. Nàng thì đặt tên tôi là …Hoàng Hôn. Đúng là ép nhau quá đáng, tên nàng thì sáng rực, còn tên tôi thì tối sầm. Nhưng thôi. Người yêu đặt đâu ta ngồi đấy cho chắc, ý kiến ý cò chỉ tổ làm nàng dỗi là hỏng bét. Nàng còn vẽ ra một đám cưới mà hai chữ K và hai chữ H lồng vào nhau. Bốn chữ mà lồng vào như thế ai đọc được đúng là tài. Nhưng giờ nhớ lại những ngày ấy tôi bỗng mỉm cười. Nó thơ mộng quá, nó dễ thương quá.
 Những gì đẹp quá thường không bền. Tôi về Nha trang nghỉ hè , khi lên thì Khánh đã mất, một cơn bệnh vớ vẩn đã cướp đi ánh sáng của đời tôi. Nàng ở nhờ nhà chùa nên được an táng trong khuôn viên chùa. Thế là chiều chiều sau giờ học, ngắt vài bông hoa, thứ đó thì Đà lạt đầy, cầm theo bó nhang, tôi lại ngược dốc Đa thiện đến ngồi bên mộ nàng. Những giòng thơ buồn vì tình cũng bắt đầu từ đó

 Ai tả dùm tôi nỗi  đớn đau
 Của một chiều thu xám thuở nào
 Một chiều thu ấy trên đồi vắng
 Khói hương vờn mà ngỡ tóc em bay
 …………………………..

 Bài thơ dài lắm, nhưng nó buồn , không hạp với cái không khí của cái bài này, nên thôi.

 Đấy! Chuyện tình chàng trinh nam đấy: Ngắn ngủi, lãng mạn, nhưng buồn.
-->Đọc tiếp..